Thuật ngữ phân tử và quy ước gọi tên Trò_lừa_dihydro_monoxit

Phân tử nước có công thức hóa học là H2O, nghĩa là mỗi phân tử nước gồm hai nguyên tử hiđrô và một nguyên tử ôxi. Thuật ngữ "dihydro monoxit" có nghĩa là "hai hiđrô, một ôxi", tức là đúng như công thức phân tử của nó: tiền tố di- trong dihydro có nghĩa là "hai", tiền tố mon- trong monoxit có nghĩa là "một", và một oxit là một nguyên tử ôxi liên kết với một nguyên tử khác theo liên kết ion.[14]

Sử dụng danh pháp hóa học, nhiều tên gọi của nước được cộng đồng khoa học thường xuyên sử dụng. Một số tên như vậy gồm hydro oxit, cũng như cái tên hydrogen hydroxide thường dùng cho các chất kiềm, và một vài cái tên axit khác như axit hydric, axit hydroxic, axit hydroxyl, và axit hydroxilic. Thuật ngữ "axit hydroxyl" được dùng trong văn bản gốc là một tên không theo quy tắc.[15][trích dẫn không khớp]

Theo phiên bản năm 2005 của danh pháp IUPAC trong hóa học vô cơ, hoàn toàn không có một tên duy nhất nào đúng cho mỗi hợp chất.[16] Mục đích cơ bản của danh pháp hóa học là để đảm bảo mỗi cái tên đều chỉ một cách rõ ràng tới duy nhất một chất. Người ta coi việc đảm bảo cho mỗi chất chỉ có một tên rõ ràng là ít quan trọng hơn, mặc dù số tên gọi được chấp nhận là có giới hạn.[16] Nước là một tên gọi được chấp nhận cho hợp chất này, mặc dù nó không phải là một tên theo quy tăc hay một tên quốc tế và chỉ dùng để chỉ một trạng thái của hợp chất này (dạng lỏng). Các tên gọi khác được IUPAC đề xuất là oxidane,[17] được dùng bởi các nhóm tạo ra trò lừa nói rằng DHMO là một chất hóa học an toàn được dùng trong công nghiệp trong khi lại ẩn ý về các mối nguy hiểm và các thuyết âm mưu của chính phủ.[18]